“Ước mơ không phát sáng, thứ phát sáng chính là người theo đuổi giấc mơ”
Câu nói ấy tớ vô tình nghe được khi xem bộ phim Lê hấp đường phèn, và cũng chính câu nói ấy đã thức tỉnh những suy nghĩ trong tớ. Có bao giờ cậu tự hỏi bản thân đang sống vì điều gì, hôm nay có gì khác hôm qua?
Tớ đã từng đặt ra những câu hỏi đại loại như thế và nó cứ lặp đi lặp lại vô thức trong tâm hồn hoang mang vô định lúc ấy bởi tớ là một đứa đã từng vì những bế tắc, khó khăn trong cuộc sống mà lựa chọn giải thoát chính mình.
Khi đó suy nghĩ của một cô gái ở cái tuổi 15,16 có lẽ vừa bồng bột cũng vừa chín chắn, hành động bộc phát lúc đó thật ra là cả một quá trình dài chìm trong suy nghĩ và dày vò bản thân. Mãi sau này khi tớ tìm được ánh sáng của mình, một niềm yêu và khao khát chinh phục một thứ, tớ mới nhận ra mình đang sống.
Thứ ấy là một ngôn ngữ mới, là một văn hóa vừa xa cũng vừa gần, đó là Hán ngữ và là văn hóa Trung Hoa. Cũng chính từ đây cuộc sống tăm tối của tớ đã có được ánh sáng, thứ ánh sáng này không lập lòe như đom đóm, cũng chẳng chói sáng như ánh dương mà giống như một ngọn đuốc, vừa dẫn đường vừa sưởi ấm trái tim.
Tớ lao vào niềm yêu đó mà mặc kệ mọi người và những phán xét xung quanh. Ở nơi tớ sống việc kiếm học bổng đi du học là một điều chẳng mấy phổ biến, nhất là du học Trung Quốc, rất nhiều người lời ra tiếng vào khi hỏi mẹ tớ: “Thế con gái chị tính học gì thế?”, mẹ tớ cũng thẳng thắn trả lời tớ thích học tiếng Trung lắm, định theo học tiếng Trung.
Ấy thế mà người ta cứ buông ra những lời ác với ước mơ của một đứa con gái mà cứ cho rằng đó là những lời khuyên hữu ích, những lời nói chân thành “em nói thật với chị, học tiếng Trung làm cái gì”, “học thì học tiếng Anh”, “thằng cu nhà em theo Y” .. vân vân và mây mây.
Nhưng sao mà dập tắt được, tớ đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Trên quá trình theo đuổi ước mơ ấy tớ thật sự cảm thấy bản thân mình đang “phát sáng”, tớ từng bước chiến thắng những mục tiêu mà bản thân đặt ra.
Tớ bắt đầu bước ra khỏi vùng an toàn, đăng kí thi HSK4 dù chưa từng tham gia một khóa học tiếng Trung nào, ngày đầu đi thi run lắm, chắc các cậu cũng vậy nhỉ?
Nhưng khi tới điểm thi nói chuyện và tiếp xúc với mọi người, lắng nghe những câu chuyện của họ mới thấy rằng mình chỉ là một hạt cát giữa sa mạc bao la, và khi trở về tớ lại tiếp tục đặt ra những mục tiêu mới, đó là thi HSKK và cả HSK5 nữa. Qua những lần chiến thắng trở về ấy, tớ nhận được nhiều lời khen và sự công nhận, ủng hộ từ bạn bè và những người thân, có lẽ đó chính là thời điểm bản thân tớ rực rỡ nhất.
Tớ biết có nhiều người theo đuổi ánh sáng mà không nhìn lại bản thân đáng quý của chính họ, họ cứ nhìn về một người khác rồi ước ao, trách móc chính mình nhưng tớ muốn nói rằng khi cậu theo đuổi ước mơ thì cậu đã tỏa sáng rồi, và khi cậu đang đuổi theo ánh sáng của ai đó thì có lẽ cũng đang có những người khác nhìn theo ánh sáng của cậu.
Vì vậy đừng bao giờ chối bỏ bản thân mình nhé, đừng sợ khác biệt mà hãy cứ là chính cậu thôi.
Trước đây tớ cứ nghĩ việc xem phim nghe nhạc Trung ngoài để giải trí ra thì chẳng để làm gì nhưng tới giờ tớ mới nhận ra nó đã giúp ích cho tớ rất nhiều trong việc học tiếng Trung, khi tớ chứng minh được bản thân rồi thì chẳng còn ai lên tiếng về điều đó nữa.
Vậy nên tớ cũng muốn gửi gắm tới những ai đang theo đuổi thần tượng hay đam mê phim Trung nhạc Trung, mọi việc đều có lý do cả đừng vì lời nói của những người xung quanh mà quên đi đam mê của mình. Tớ sẽ không ngừng phấn đấu để đạt được nhiều điều hơn khi còn có thể bởi thanh xuân đâu thắm lại hai lần, sống không điên cuồng uổng phí thanh xuân.