Du học - Khát vọng mãnh liệt tuổi 17
”Tuổi 17 đẹp thật, nhưng dường như chưa một lần mình được trải nghiệm nó đúng nghĩa cả”.
Một ngày của học sinh cuối cấp trôi qua nhanh như 5 phút giải lao, cũng lại lâu như 90 phút ngồi lì trên chiếc ghế nơi bàn học đã quá thân thuộc với mớ kiến thức học thêm. Nhưng điều gì đã vực dậy thân thể đang quá đỗi mỏi nhừ vì ”chạy quá công suất” trên con đường tri thức này đây?
”Nhân Đại ơi, đợi tôi nhé”. Mình đã không biết bao lần thì thầm như thế với chính mình, bằng tiếng mẹ đẻ, bằng tiếng Trung và bằng cả tiếng lòng mình nữa…
~ Bố mẹ ơi, cho con học tiếng Trung nha~…
Mình nhìn thấy sự do dự và không bằng lòng lắm trên gương mặt hai người. Mình đã cùng bố mẹ nói chuyện suốt gần 2 tiếng đồng hồ. Có rất nhiều vấn đề bố mẹ đặt ra cho mình, mà không nói rõ chắc mọi người cũng đoán được rằng, thế hệ trước thường có nhiều thành kiến với Trung Quốc. Mình đã cố gắng thuyết phục đến rưng rưng cả nước mắt ấy chứ, và một cái happy ending nha quý dị.
Bắt đầu học tiếng Trung với 6 quyển giáo trình Hán Ngữ, bản thân không một chút đắn đo do dự, ngày nào cũng gắng cày hết một bài, từ vựng và cả ngữ pháp, học thuộc lòng như bảng cửu chương.
Phát âm bặp bẹ, chữ đúng chữ sai, thanh chuẩn thanh lệch, nhưng cứ mỗi lần nghe được từ gì mình đã học qua trên douyin, youtube thì con tim mình từng nhịp rộng ràng vui sướng. Có lẽ, điều can đảm nhất mà mình từng làm, là tự mình bước đi trên con đường học tiếng Trung.
Bởi là người nông thôn, đừng nói là có điều kiện tốt học tập giao lưu ngoại ngữ, đến cả người giáo viên hay một trung tâm nhỏ dạy tiếng Trung, mình cũng tìm mòn mắt chẳng ra. Thật ra, đến năm lớp 11, thì cách nhà 20km, cũng có trung tâm chiêu sinh tiếng Trung.
Thời điểm đó mình ngày nào cũng ấp ủ hy vọng sẽ được học thật bài bản, vì chính mình cũng cảm nhận được bản thân học hiệu quả chưa cao, tuy có siêng năng , nhưng ”Không thầy đố mày làm nên”. Ngặt nỗi, có mỗi mình đăng kí nên họ cũng hủy không dạy mảng tiếng Trung nữa.
Cảm giác cứ như, cuộc đời tạt thẳng vào mặt mình một gáo nước lạnh lẽo, nhưng cũng chính từ lúc đó, mình cũng xác định rằng bản thân càng phải kiên cường, kiên trì hơn nữa. Sau 2 năm trời, mình đã học đến cuốn 3 của bộ giáo trình rồi, và điểm số trên lớp cực kì tốt vì luôn đứng top 1.
Suốt thời gian đó, những buổi tối đi ngủ trước 12 giờ, có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn những ngày khác, thì 1..2..3…4.. giờ sáng đã là chuyện quá bình thường. Vốn bản thân cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ liều mạng mà học như thế, nhưng đến lúc nhìn lại, thấy con đường ngoại ngữ mình đi lại cồng kềnh quá. Là do bản thân ôm đồm nhiều quá, tham lam quá hay do mình thật sự không có năng lực với tiếng Trung?
Sau đó, hè chuẩn bị lên 12, mình stress đến mức nửa đêm khóc sưng cả mắt. Ngọn đuốc nho nhỏ của khát vọng du học 2 năm trước, giờ đây bừng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mình ngày nào cũng tìm trường, chọn ngành đến khuya, đăng bài xin ý kiến trên các hội nhóm du học rồi tỉ mỉ ngồi đọc đi đọc lại comments góp ý của anh chị đi trước.
Cuối cùng, mình cũng tìm được con đường nên đi.
~Con sẽ nói bố mẹ lúc con có giấy báo đậu, nhưng con nhất định sẽ đi du học ~
Mình bẩm sinh có bị bệnh về tim mạch, lúc 4 tuổi phẫu thuật đã tốn không ít tiền của bố mẹ, và đương nhiên, đó đều là chạy vạy mượn vay cả. Sau này lớn lên, mình đối với việc học là một lòng nhiệt huyết cho bao giờ vơi. Bố mẹ cũng sẵn sàng đầu tư nếu đó là đam mê của mình.
Mình hiện tại đang ôn thi HSK5 và Ielts, và học phí mỗi môn không hề ít, tuy nhiên bố mẹ chưa từng bảo mình học hành tốn kém quá hay không cho mình học nữa. Vì vậy, du học và học bổng không chỉ là đam mê, ước mơ của mình, mà còn là gói tiết kiệm nhỏ cho bố mẹ sau này khi mình lên đại học.
Mình cũng chưa dám nói với bố mẹ rằng con sẽ đi du học, bởi mình biết bố mẹ mình sẽ lo lắng nhiều điều khi mình rời xa gia đình, xa quê hương, đất nước để đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Nhưng mình sẽ thuyết phục được thôi, với giấy báo đậu học bổng và nhiệt tâm tuổi 18 nữa.
~ Sắp chuẩn bị hồ sơ apply rồi, RIBA tổ chức event liền mạo muội vô viết blog~
Có lẽ điều mình thành công trong hơn 2 năm ngồi trên ghế trường THPT là vừa học thêm được tiếng Trung và vừa duy trì học tập ổn định. Vượt qua nghịch cảnh và kiên cường với lựa chọn của bản thân, chưa từng nghĩ sẽ bỏ cuộc trong quá trình học tiếng Trung tuy có hơi đơn độc này.
Suy nghĩ rất kỹ và mình quyết định apply học bổng CIS 1 năm tiếng ở Nhân Đại, sau khi hết kì học tiếng thì apply hệ Đại với ngành học về kinh tế. Có thể năm nay, mình sẽ trở thành người đầu tiên và duy nhất ở nơi cao nguyên Lâm Viên này đi du học Trung Quốc.
Nhân đây em xin cám ơn các admin bên page RIBA đã rất tận tình trả lời những thắc mắc của em. Em đã được tiếp thêm nhiều năng lượng tích cực và hiểu kĩ hơn về du học Trung Quốc. Và cũng nhờ có event này mà em mới được lần đầu viết hết ra tâm sự của bản thân, những câu chuyện mà tưởng chừng chỉ có nước mắt mới giúp em giải tỏa được.
~~~ Tuy chủ đề của event là VINH DANH NGƯỜI THẮNG CUỘC, và em cũng chưa chính thức giành được học bổng mà bản thân mong muốn, nhưng em nghĩ mình cũng đã chiến thắng rồi, chính là chiến thắng sự lười biếng, nhút nhát, nghịch cảnh, áp lực và tất cả những định kiến về Trung Hoa~~
“Kỳ vọng vào bản thân là điều đáng làm, đạt được học bổng là điều nhất định phải làm”