Stephen thomson - đã sống tại trung quốc 10 năm
Tôi là một học sinh trao đổi tại trương đại học phúc đán năm 1984-1985. Đó là khoảng thời gian sau khi cuộc cách mạng văn hóa ở Trung Quốc diễn ra, vì vậy có rất ít người ngoại quốc xuất hiện ở đây, việc làm quen kết bạn với dân bản địa cũng vô cùng khó khăn, mọi người đều mang tâm thái nghi ngờ và sợ hãi khi giao lưu với người nước ngoài.
Vào thời điểm đó, nếu họ nói chuyện với tôi, có thể sẽ bị cho là gián điệp và bị báo cáo lên chính quyền. Giáo sư trong trường nói nếu người Trung Quốc có mối quan hệ yêu dương với một người nước ngoài, thì hoặc là lập tức kết hôn, hoặc là người Trung Quốc đó sẽ bị đưa vào trại lao động. Diều này có vẻ khó tin, nhưng nó toàn toàn là sự thật.
Nhưng theo thời gian, mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi, con người dần dần cởi mở và tự tin hơn. Cuói cùng tôi cũng có vài người bạn, họ hầu hết là nghệ sỹ. Họ là những người đầu tiên dám chấp nhận rủi ro để làm quen với tôi.
Tôi đã có một chuyến đi vòng quanh Trung Quốc vô cùng thú vị với một trong số những người bạn nghệ sỹ của tôi. Tuy nhiên có rất nhiều nơi tôi không được phép đến, vì trong thời điểm đó, người nước ngoài chỉ được cho phép ở trung tâm thành phố chứ không được xuất hiện ở vùng ngoại ô và vùng nông thôn.
Thật đáng tiệc vì du lịch mà lại không được đến các vùng quê để trả nghiệm, tôi đã rát tò mò muốn biết cuộc sống ở đó như thế nào.
Nhưng vì không muốn bỏ lỡ cơ hội đó, mặc dù không được phép nhưng tôi vẫn dũng cảm bước vào vùng nông thôn. Người dân ở đó rất thân thiện và hiếu khách, họ rất hiếu kì và nói với tôi rằng họ chưa bao giờ được nhìn thấy một người nước ngoài thật cả.
Và tất nhiên, chính quyền của ngôi làng không hề biết rằng tôi không được phép ở đó. Nhưng khi tôi rời khỏi ngôi làng, phát hiện ra bị cảnh sát theo dõi, anh bạn Trung Quốc của tôi đã sợ đến run tay. May thay, họ đã thả chúng tôi đi mà không ai bị tổn hại gì cả. Những trải nghiệm như vậy vẫn thường gặp với tôi trong thời đó, còn ngày nay, điều đó chỉ còn xuất hiện hi hữu ở vùng Tây Tạng mà thôi.
Trong suốt chuyến đi, Tây Tạng là nơi tôi có ấn tượng sâu sắc nhất.vào thời điểm đó, việc kiểm soát người nước ngoài đến Tây Tạng rất chặt chẽ.
Nhưng may mắn thay, khi đến Thành Đô, tôi đã được chính quyền chấp thuận để tiến vào Tây tạng, và tôi đã ở Lhasa hẳn một tuần liền.
Đó là nơi đẹp nhất mà tôi từng thấy. Những dãy núi trắng xóa có độ cao vài nghìn mét hòa vào trong mây, cùng với văn hóa và tập tục kỳ lạ của con người, Tây Tạng mang một dáng vẻ huyền bí sâu xa, khó có từ nghữ nào có thể miêu tải lại vẻ đẹp của nó.
Đến tận nhiều năm sau, tôi thỉnh thoảng vẫn còn mơ về nó. Tôi đẫ đi qua nhiều địa phương, ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp nhưng vẻ huyền bí của Tây Tạng vẫn là thứ đẹp đẽ nhất, đáng nhớ nhất trong lòng tôi.
Vào những năm 80 của thập kỷ trước, khi Trung Quốc chưa phát triển như ngày nay, mọi người không quá chú trọng vào việc kiếm tiền, tôi cảm thấy trung Quốc lúc ấy có phần nào cởi mở hơn xã hội bây giờ.
Khi ấy, đài phát thanh của Mỹ còn được phát trên Đất trung Quốc mà không bị kiểm duyệt, còn con người thì thoải mái thảo luận chuyện chính trị ở ngoài quán cafe. Còn bây giờ, đâu đâu cũng có giám sát, nói chuyện gì cũng bị nghe lén.
Trung Quốc đang dần mở cửa hơn với thế giới, tôi cảm giác mỗi ngày trôi qua Trung Quốc đều đang thay đổi.Tuy vậy, khoảng thời gian tôi ở Trung Quốc vẫn luôn là khoảng thời gian tuyệt vời và đáng nhớ đối với tôi.
Javi San Millán
Hi chào tất cả các bạn, tôi chính là một du học sinh trao đổi đây! Tôi đang là một sinh viên đại học người Tây Ban Nha, 23 tuổi. Một nam trước tôi đã có cơ hội đi trao đổi tại trường đại học Nottingham Ninh Ba Trung Quốc. Tôi rất rất thích những trải nghiệm ở đây.
Nhìn chung, mọi người khi đến với một đất nước mới lạ học tập, hầu hết đều có những trải nghiệm đẹp. Nhưng, tôi vẫn luôn cho răng nền văn hóa đặc sắc của Trung Quốc đã làm cho việc du học Trung có phần độc đáo và thú vị hơn so với các nơi khác.
Đối với tôi, thời gian ở Trung Quốc như một cánh cửa mở ra những quan điểm mới về chính trị, gia đình, cuộc sống,… nó đã giúp tôi mở mang rất nhiều tri thức. Sau khi kết thúc khóa học, có một vài trải nghiệm sau mà tôi muốn chia sẻ với các bạn:
Giống như bao học sinh khác, tôi dành phần lớn thời gian cho việc học tập. Giảng viên ở đây rất tốt, họ chú trọng vào việc khuyến khích sinh viên phát triển tư duy phê phán và kỹ năng tìm kiếm.
Tôi đã phải đọc rất nhiều tài liệu và viết vô số bài luận dài ngắn khác nhau. Tuy vậy, điều đó lại làm tôi cảm thấy bản thân ngày càng tốt hơn, tôi học được rất nhiều , và thực ra tôi chưa bao giờ thấy bị áp lực cả. Tôi cảm thấy bản thân vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh ngoài giờ học.
Tôi đã dùng rất nhiều thời gian đi khám phá thành phố Ninh Ba. Đặc biệt, tôi thích nhất được đạp xe đạp quanh thành phố và ngắm nhìn khung cảnh thanh bình của bầu trời lúc chiều tà. Thành phố Ninh Ba có sự tương phản rõ rệt giữa khu vực phát triển ( toàn những đại lộ rộng lớn và những tòa nhà chọc trời) với khu vực nông thôn bình dị yên tĩnh.
Cuộc sống về đêm ở Thành phố Ninh Ba khá náo nhiệt. Tôi và những người bạn thường xuyên hội họp ở các quán bar và cá vũ trường. Đó là những khoảng thời gian thật tuyệt vời, chúng tôi đều rất vui vẻ.
Tôi cũng đi du lich rất nhiều nơi, đến rất nhiều địa phương và vùng miền khác nhau. Nhờ có hệ thống tàu điện ngầm mà việc đi du lich đã trở nên deex dàng và tiện lợi hơn bao giờ hết. Tôi đã đi qua Bắc Kinh, Thượng Hải, Quý Lâm, Hàng Châu, Tô Châu, Nam Kinh, ….
Trung Quốc thật vô cùng rộng lớn và đẹp đẽ. Quang cảnh thiên nhiên và di tích lịch sử của Trung Quốc thật đáng làm người ta phải kinh ngạc.